DIỄN ĐÀN LỚP VB2_K11_QT1
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

Truyen ngan: Nhat ky chua ket thuc

Go down

Truyen ngan: Nhat ky chua ket thuc Empty Truyen ngan: Nhat ky chua ket thuc

Post  vililo Fri Jun 20, 2008 9:58 am

Nhật kí chưa kết thúc

Chuyện hôm qua như một giấc mơ
Nước chảy mây trôi quên bến bờ... (*)


Tôi vẫn c̣n nhớ khá rơ ngày hôm ấy, một ngày cuối tháng 9 năm 2000. Những đám mây trắng hệt như lũ trẻ đang chơi tṛ cút bắt, lặng lẽ đuổi nhau đến chân trời. Đang trên đường dẫn đến thư viện Trung Tâm, tôi chợt nhận ra lá vàng đă phủ đầy lối đi tự lúc nào, nom giống như tấm thảm khổng lồ vậy. Trong ḷng tôi dâng lên sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú, sao mấy hôm nay ḿnh không nh́n thấy một cảnh đẹp này nhỉ? Nhưng ngay sau đó, tôi khẽ thở dài. Phải rồi, ḿnh bận chuẩn bị bài vở cho giờ của thầy Thomas vào ngày mai nên c̣n tâm trí đâu mà suy nghĩ vớ vẩn nữa. Giờ- thầy - Thomas, cụm từ ấy đă theo tôi suốt mấy ngày qua, và nó buộc tôi đến thư viện nhiều hơn mức cần thiết so với một du học sinh b́nh thường để t́m đọc và chuẩn bị thông tin... Vừa đi vừa nuối tiếc, tôi bước vào thư viện. May quá, chỗ ngồi quen thuộc vẫn c̣n trống. Tôi đặc biệt thích ngồi gần cửa sổ, có lẽ để thả hồn theo mây gió, nghĩ về quê nhà - nơi cha mẹ, bạn bè tôi vẫn đang sống, về cái quán cóc chúng tôi vẫn thường tụ lại khi tan trường; và đôi khi mơ tới một cô gái nào đó!. Có lẽ v́ chuyện mơ mộng này, bạn bè vẫn thường bảo rằng tôi là một- kẻ-yếu-đuối! Đương nhiên là tôi phản đối quyết liệt.

Với tôi, thư viện không chỉ đơn thuần là nơi đọc và mượn sách, tôi c̣n t́m thấy ở đây nhiều điều thú vị khác. Này nhé, chỉ cần nghe tiếng bước chân, tôi đă có thể nhận ra ai đang bước vào thư viện. Lúc đầu tất nhiên là có nhầm lẫn đôi chút, nhưng sau một thời gian tôi có thể đoán rất chính xác. Bước chân nặng nề và chậm răi ắt hẳn là của người đàn ông trung niên luôn luôn đội nón xanh, ông ta thường bối rối và ngại ngùng khi đối mặt với cô thủ thư Vileda. Nhưng cô luôn phớt lờ ông. Tiếng bước chân nhẹ nhàng hơn và có phần dè đặt xuất phát từ đôi giày cao gót của cô gái người Nhật nhỏ nhắn Narusimo... Những ngày ngồi thư viện, tôi hay chơi tṛ ấy, dường như nó gắn kết tôi với mọi người hơn nhưng tôi không thích tṛ chuyện với ai mà chỉ thích ngồi một ḿnh. Thỉnh thỏang tôi hơi lo sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ đến hết cuộc đời tôi cũng chẳng có cô bạn gái nào cả. Thật ra bây giờ, độc thân là chuyện khá phổ biến, nhưng với một gia đ́nh có phần "phong kiến" như gia đ́nh tôi th́ không thể, bởi tôi có bổn phận đáp ứng mọi ḱ vọng của ba mẹ. Cuộc sống của tôi đă được "lập tŕnh" sẵn: Du học - Về nước làm việc trong một công ty lớn - Lănh lương cao - Lấy vợ và sinh con. Hừm, đó có phải là một cuộc sống lư tưởng cho tôi không nhỉ?

Thông thường, tôi thích đọc truyện tranh manga hơn là đọc tiểu thuyết. Chỉ nghĩ đến việc cầm trên tay những quyển sách dày cộm ấy tôi đă phát ngán rồi. Thế nhưng ngày hôm ấy, không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại mượn quyển " Tiếng chim hót trong bụi mận gai " của Colleen Mc Cullough. Và thế là, mọi rắc rối xaỷ ra. Tôi nhặt được một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ quyển sách:

" Tôi đă xa nhà một năm rồi. Khỏang thời gian một năm không ngắn, cũng không thể gọi là dài, nhưng đă đủ để tôi thấy nhớ nhà quay quắt. Dù phần lớn bạn bè nơi đây khá cởi mở và thân thiện, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không có được cái cảm giác như ở Việt Nam. H́nh bóng quê nhà luôn hiện lên, khiến tôi thao thức và khao khát được trở về. Nhưng khi quyết định du học là đă chấp nhận bao thử thách, tôi biết đây chỉ là bước đầu mà thôi. Tôi tự nhủ với bản thân ḿnh: Cố lên! doahoavothuong"

Khi đọc những ḍng đầu, tôi thấy buồn cười và nghĩ: Hóa ra là tṛ "t́m bạn thư tín" vớ vẩn. Thuở nhỏ chúng tôi vẫn thường "t́m bạn qua mặt bàn" đấy thôi. Nhưng đọc hết thư, tôi không t́m được một ḍng địa chỉ email nào! Hừm, vậy cái cô em doahoavothuong này có mục đích ǵ đây? cô là ai giữa mười mấy cô gái sinh viên Việt Nam du học ở thành phố này? Với kinh nghiệm của một chàng trai 20 tuổi, tôi đóan email của nàng hẳn phải là doahoavothuong@...ǵ ǵ đó. Đa số các cô gái Việt Nam tôi quen đều sử dụng nickname làm địa chỉ email. Cầu trời cho email của cô ấy đơn giản thôi, đại loại như doahoavothuong@xxx. Không một con số nào hết. Không dấu gạch nối chi cho rườm rà. Càng rườm rà th́ tôi càng khó t́m đựơc cô nàng chứ sao.

vililo

Posts : 21
Join date : 2008-05-17

Back to top Go down

Truyen ngan: Nhat ky chua ket thuc Empty Re: Truyen ngan: Nhat ky chua ket thuc

Post  vililo Fri Jun 20, 2008 10:01 am

"Hi doahoavothuong,
Tôi tự hỏi em có phải là người con gái tôi đang t́m hay không? T́nh cờ tôi đọc được mảnh giấy trong một quyển sách ở thư viện Trung Tâm. Có lẽ em viết như một cách làm vơi đi nỗi nhớ nhà nhưng những điều ấy sao gần gũi với tôi quá! Tôi học ở đây đă hai năm, cũng không thiếu thứ ǵ trừ người thân, bạn bè. Vào những ngày Tết, tôi ao ước được ăn bánh chưng biết bao, nhưng t́m đâu ra? Năm ngóai, tôi và vài anh bạn Việt Nam thử làm một cái, nhưng không có đủ nguyên liệu. Bánh chưng của chúng tôi có cái ǵ đó " lai lai", không giống với bánh chưng truyền thống nhưng nó làm tôi cảm động đến phát khóc. Có lẽ em sẽ cười và cho tôi là một kẻ yếu đuối nhưng dù sao cũng cảm ơn mảnh giấy của em ( có chắc nó là của em? ), nó giúp tôi vững bước hơn trên con đường ḿnh đă chọn.
Thân mến,
Anh Khoa"

Cảm ơn trời, tôi không phải đợi hồi âm lâu. Và may mắn làm sao, cô ấy chính là doahoavothuong.

" Chào Anh Khoa,
Email của anh làm tôi thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ mảnh giấy ấy sẽ được hồi âm bởi tôi không hề có ư định cho người khác xem, chỉ lỡ bỏ quên trong cuốn "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Hôm ấy, sau giờ làm thêm, tôi thật sự bị stress , nhưng tôi không phải lọai người gặp ai cũng than thở. Và tôi đă viết...
Làm sao anh t́m được tôi, cô gái với nickname doahoavothuong trong số hàng ngàn địa chỉ email ? Anh hẳn phải là sinh viên khoa công nghệ thông tin.
Hi vọng tôi đóan đúng.
Bye.
P/S: Dù anh là một kẻ yếu đuối hay không, tôi vẫn không cười nhạo anh đâu. Đừng lo lắng quá. "


Cô em phán đoán rất chính xác! Có nghĩa cô không phải tay vừa. Hừm, tôi không thể thua kém cô nàng này được, tôi sẽ t́m ra cô em cho mà xem!

Nhiều ngày sau, tôi thường xuyên lui tới thư viện, với ánh mắt "Conan" nhưng chưa thấy đối tượng khả nghi nào. Ở đây có chừng một tá cô gái Việt Nam nhưng không có cô nào U20, c̣n doahoavothuong chắc chắn phải 19. Mới "...xa nhà một năm" mà. Trong trường hợp này, có lẽ cô chỉ ghé qua thư viện Trung Tâm một hai lần rồi thôi. Mà trong thành phố này ng̣ai thư viện công cộng c̣n thư viện của các trừơng Đại Học, đi t́m nàng có khác ǵ:
" T́m em như thể t́m chim,
Chim bay biển Bắc, anh t́m biển Đông..."
Tôi thở dài, chẳng c̣n cách nào khác hơn là hỏi ngay cô nàng vậy.

Họ & Tên: Nguyễn Đông Nghi
Tuổi: 19
Ngành học: Công nghệ thông tin

Đó không phải là một lí lịch đặc biệt nhưng thật ḷng mà nói, tôi rất thích cái tên Đông Nghi thơ mộng ấy. Để có được ba ḍng ngắn ngủi đó, chàng trai 20 tuổi là tôi đă phê b́nh sao một người đàn ông hai mươi tuổi là tôi đă bị cô phê b́nh là: "Sao lại trẻ con đến thế?" khi phân b́ trong email rằng doahoavothuong không công bằng, anh đă kể hết về bản thân cho cô nghe mà cô chẳng cho anh biết ǵ về cô cả!

Càng chat với Nghi (cô nàng đời nào để tôi gặp gỡ offline), tôi càng nhận ra sự khác lạ của cô gái ấy. Nàng mang niềm vui và hạnh phúc đến cho gă cô đơn là tôi bằng giọng điệu tươi trẻ và trí thông minh tuyệt vời. Đông Nghi là sự tổng hợp theo tỉ lệ 50/50 giữa tính trẻ con và người lớn, thể hiện ra trong từng ḍng chữ, luôn gây cho tôi sự thích thú bất ngờ, bởi h́nh như tôi cũng c̣n trẻ con lắm! Bỗng dưng, có một ư nghĩ vụt ngang trong đầu tôi: đây thực sự là t́nh- yêu- người- lớn hay chỉ là t́nh cảm trẻ con nhất thời? Tôi vẫn c̣n quá trẻ, chưa từng khao khát t́nh yêu cũng chưa hề yêu ai cả. Tôi nhớ đến bài hát " Đóa hoa vô thường" - nick của Đông Nghi và cũng là bài hát cả hai chúng tôi đặc biệt thích - Cô gái mà Trịnh Công Sơn từng đi t́m ấy thật mong manh, cô xuất hiện trong tuổi thanh xuân đang chớm nở và bước vào tâm hồn ông thật nhẹ nhàng. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ c̣n là kỉ niệm, cô lướt qua đời ông hệt như cơn gió, không bao giờ trở lại. Tôi cũng đă t́m Nghi, nhưng tôi không biết cô ấy có thuộc túyp người " nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối" hay không; tôi yêu cô ấy hay chỉ bị hấp dẫn bởi giọng điệu mới mẻ? Và có khi nào Đông Nghi yêu tôi, nhưng lại nói lời từ biệt với tôi...?

Tôi nhờ Tom Jmei, người bạn Malaysia cùng pḥng với tôi, tư vấn một chút về chuyện này. Có vẻ như anh ta không hào hứng cho lắm nhưng tôi không quan tâm. Chỉ phiền vài phút thôi. ( có phải những kẻ đang yêu đều quá nôn nóng?) Thật bất ngờ khi tôi nghe những lời anh nói: Bạn - người yêu- hôn nhau- và cuối cùng là đến khách sạn ( dù yêu cô ấy hay không). Không! Tôi sẽ không đi theo cái thứ tự quái quỉ ấy! Đông Nghi chỉ mới 19 tuổi, ở đây, nàng cũng chỉ có một ḿnh, không người thân như tôi. Chúng tôi đều thuộc những gia đ́nh nề nếp, coi trọng truyền thống Á Đông. Cô ấy sẽ nói sao với gia đ́nh, xóm giềng, họ hàng? Không! Tôi sẽ không để dục vọng chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi! Tôi không muốn làm theo qui tŕnh ấy là v́ tôi thật sự yêu cô ấyhay là...thương hại? Hóa ra hỏi người khác chỉ làm sự việc thêm rắc rối mà thôi.

Cuối cùng, không ai ng̣ai tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Bắt đầu từ chuỗi ngày tôi không gặp Nghi ( sau này tôi mới biết là cô ấy bệnh). Thọat đầu, tôi hoang mang lắm v́ từ khi quen nghi, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau qua mạng. Một lọat câu hỏi lởn vởn trong đầu làm tôi muốn phát điên. Có phải tôi làm phiền Đông Nghi quá nên nàng tránh gặp tôi? Hay nàng đang quan tâm đến một ai đó ng̣ai tôi? Nghĩ đến điều ấy, tôi có cảm giác một cái ǵ đó rất lạ đang dần xuất hiện. Buồn? Không hẳn. Thất vọng ư? Một chút thôi. Hay là bực tức? Ôi không, tất cả tổng hợp lại chính là "ghen". Tôi đang ghen với một anh chàng vô h́nh nào đó mà tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta đều chưa rơ ràng à? Tôi không muốn làm ǵ cả. Không quán bar. Không ciné. Những tṛ tiêu khiển ấy giờ không c̣n hấp dẫn tôi nữa. Tôi bây giờ đă thay đởi hẳn chỉ v́ một người con gái có nickname doahoavothuong. Sao, không gặp tôi nữa à? Được thôi. Tôi sẽ giận cô. Làm như tôi cần cô lắm! Nhưng sau đó, tôi không thể giữ măi ư nghĩ ấy. Tôi bàng hoàng nhận ra ḿnh đă có thể trả lời câu hỏi: Đây là t́nh -yêu-người -lớn hay t́nh cảm trẻ con vớ vẩn? Tôi đă yêu Đông Nghi. Thực sự. Ba mẹ tôi sẽ nghĩ ǵ khi biết tôi yêu một người qua mạng Internet? Sự cách biệt trong suy nghĩ giữa các thế hệ là một trong nhiều nguyên nhân dẫn đến kết thúc buồn trong t́nh yêu.

24.12.2001
Thật ngạc nhiên, Nghi hẹn gặp tôi tối nay tại một quán café trên đại lộ Royal! Nghi muốn mối quan hệ của chúng tôi bước sang một giai đoạn mới? Hay cô ấy gặp chỉ để "cảnh cáo" tôi chớ có mơ mộng ǵ v́ cô đă có người yêu th́ sao? Không đâu. Học hành, làm thêm, chat với tôi đă chiếm trọn thời gian của nàng rồi. Nàng tṛ chuyện với tôi hơn một năm trời nay! Tôi tưởng tượng về người con gái ḿnh sẽ gặp: Cô có đẹp không? Có mảnh mai không? Tôi hồi hộp quá! Thôi, tạm biệt nhật kư, tôi đi đây! Gặp nàng rồi, tôi sẽ kể cho bạn nghe sau.

*
* *

Đó là những ǵ con trai tôi đă viết về cô, doahoavothuong. Đọc những ḍng chữ này, tôi biết quyển nhật kư này đă được viết không liên tục, chắc chắn khoảng thời gian hơn một năm quen cô, Anh Khoa c̣n viết nhiều hơn thế nhưng tôi chỉ nhận được mỗi quyển này thôi. Như cô đă biết, cuộc hẹn đă không thành,nhưng cô không hề biết lí do tại sao Khoa không đến. Nó đă mất v́ tai nạn giao thông trên đường đến chỗ hẹn. Thật ra tôi có quyển nhật kư này từ bốn năm trước, khi anh bạn cùng pḥng con trai tôi t́m được và mang về nước. Nhưng nỗi đau quá lớn khiến tôi dường như mê muội. Tôi đă giữ cuốn nhật kí riêng cho ḿnh đến tận hôm nay. Trái tim một người mẹ như tôi luôn đau đớn, và tôi nghĩ tại sao tôi không chia sẻ điều ấy với cô, nhất là vào lúc này, khi tôi chẳng c̣n sống được bao lâu nữa?

Chuyện giữa cô và Anh Khoa đă xảy ra khá lâu, có lẽ bây giờ cô đă trở về Việt Nam và lập gia đ́nh rồi cũng nên. Tôi không biết hiện giờ cô đang ở đâu bởi cô không c̣n dùng địa chỉ email đó nữa, nhưng tôi tin cô sẽ nhớ Khoa măi măi v́ đứa con trai yếu đuối của tôi đă yêu cô biết bao, doahoavothuong ạ. Tôi nghĩ, có lẽ cô đă chờ đợi rất lâu ở quán café trên đường Royal ấy và đă đau ḷng v́ bặt tin Khoa. Tôi hi vọng cô sẽ đọc được những ḍng này, và chúng ta sẽ được tṛ chuyện với nhau lần cuối, trước khi tôi đến với Khoa...

14.05.06
Tác giả: tinhcuoimayngan
--------
(*) Câu thơ đă quên tác giả

vililo

Posts : 21
Join date : 2008-05-17

Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum